bức tường đôi mắt đầu gối

Sáng ngày tiếp theo Lộc Nghiên tỉnh dậy, điện thoại cảm ứng thông minh được thêm nhì lời nhắn, là vấn đề vé máy cất cánh khứ hồi nhập vào cuối tuần.
Cô vùi nguồn vào gối mượt tủm tỉm, hóa rời khỏi ko cần là mơ.
Cô coi mặt mũi mộc của tớ nhập gương bao nhiêu phút.
Cô van nài nghỉ ngơi thực hiện giờ chiều rồi chạy lên đường rời mái đầu nhiều năm ngang sống lưng trở nên va xương quai xanh rờn, phần đuôi tóc được rời tỉa cẩn thận, coi Gọn gàng hơn nhiều.
Cô mong muốn bắt gặp Hùng Húc với cùng một dung mạo mới nhất, tuy nhiên cô ko ngờ trước lúc bắt gặp Hùng Húc, cô lại được diện loài kiến “bạn gái cũ” của anh ý.
*
Lục Yến là đứa dở khá.
Hồi trước thì nhất quyết ko Chịu đựng lên đường coi đôi mắt, bảo là coi đôi mắt phân phối rẻ rúng học tập vấn và sự giàu sang của tớ, bla bla. Dạo đó lại thỏa hiệp với những mối nhăn xung quanh đôi mắt và rủi ro khủng hoảng “tuổi trung niên”, đưa ra quyết định nhập cuộc mặt trận, nhưng do vì cô ấy không tồn tại nhiều tay nghề trong các việc kết giao phó với những người không giống giới, nên yêu cầu kéo Lộc Nghiên theo dõi.
Buổi chiều Tần Nhược tán phễu với cô em mới nhất biết chuyện, tức cho tới đập bàn thao tác, “Em kéo Lộc Nghiên theo dõi, nhỡ người tao ưng cô ấy thì sao!” 
“Không thể nào…” 
Tần Nhược quẳng mang đến cô một rổ đạo lý, spam trong cả 59 giây, đại ý là vô cùng ko được nằm trong đồng chí lên đường phỏng vấn ứng tuyển và lên đường coi đôi mắt. Có lòng trồng hoa hoa ko nở, vô tình cắm liễu liễu lên um. (*)  Tóm lại bao nhiêu chuyện cần thiết của đời người tuy nhiên dắt các bạn theo dõi thì sure kèo phá huỷ đám!
(*) Có lòng trồng hoa hoa ko nở, vô tình cắm liễu liễu lên um: ám chỉ những việc bất thần, ngoài dự trù.
Lục Yến thấy sở hữu lý, đang được toan bảo Lộc Nghiên chớ cho tới nữa, thì cảm nhận được hình họa tự động sướng của cô ấy, phồng má thơ ngây, loại bỏ lọn tóc xoăn ngay tắp lự như gái ĐH tinh khiết, “Đẹp không!”
Lục Yến: … “Đẹp.”
*
Mặt trời khuất núi, mặt hàng hành lang cửa số kính sát khu đất nhập quán coffe đắm bản thân nhập khả năng chiếu sáng hồng cam.
Lộc Nghiên một vừa hai phải cho tới cửa ngõ quán coffe đã biết thành Tần Nhược túm sang trọng ghế ở bên cạnh.
Tần Nhược trình bày, thứ tự này ko cứng cáp thành công xuất sắc, cứ nhằm Lục Yến tự động rèn luyện trước, đâu thể thứ tự nào thì cũng kéo các bạn theo dõi. Lộc Nghiên xoay đầu coi, Lục Yến lại thực hiện mặt mũi quỷ với cô.
Chưa cho tới vài ba câu, cô vẫn hiểu ý của chị ấy bọn họ người tao, kết hợp nằm trong nói đến thiết bị make up và túi xách tay mới nhất.
Con gái buôn về chuyện này thì chẳng lúc nào là đầy đủ, cho dù là ko đằm thắm, thì trình bày một hồi cũng trở nên u kết nghĩa.
Ban đầu là ngồi đương đầu, Tần Nhược coi nụ cười cợt cứng ngắc của em bọn họ ở bàn mặt mũi tê liệt, dứt khoát vậy điện thoại cảm ứng thông minh nhảy sang trọng vị trí Lộc Nghiên, cụng đầu share thương hiệu siêu thị và blogger.
Nói hăng vượt lên trước, Lộc Nghiên hé túi lấy vỏ hộp phấn đôi mắt phiên phiên bản số lượng giới hạn rời khỏi share, Tần Nhược một vừa hai phải tấn công demo một vừa hai phải trình bày, “Nghe trình bày đi dạo này em yêu thương đương?”
Lộc Nghiên khẽ ‘ừ’, tâm tư bị tiêu diệt lặng, không tồn tại nụ cười thuở mới nhất yêu thương.
Ngón tay treo nhẫn của Tần Nhược va nhẹ nhàng nhập khóe đôi mắt, thở nhiều năm coi gương nhỏ, “Em cũng 1 mình từng ấy năm rồi, tổn thương vượt lên trước thâm thúy.”
Động tác đóng góp cushion của Lộc Nghiên ngưng trệ, chớp chớp đôi mắt, “cũng” là ý gì?
“Chị cũng vậy ạ?” Cô vờ vĩnh bâng quơ chất vấn.
“Ừ, chị bị một song chó má cắm sừng, tiếp sau đó đơn thân trong cả 6 năm. Chị còn toan demo yêu thương người nằm trong giới cơ, may tuy nhiên bắt gặp được ông xã của chị ấy ở buổi coi đôi mắt.” Cô ấy khoác vai Lộc Nghiên, thân thiết nói: “Phụ nữ giới từng bị tổn hại như tất cả chúng ta tiếp tục luôn luôn tìm kiếm ra chàng bạch mã hoàng tử của đời bản thân. Em coi chị tuy nhiên coi, lúc này thiệt chất lượng biết bao.”
Ánh đôi mắt Lộc Nghiên khá rũ xuống, dựa đầu lên vai cô ấy, than vãn thở: “Chị, lúc này em thấy vô cùng ổn định. Thật rời khỏi em vẫn bắt gặp được một người nam nhi, người tuy nhiên em vô cùng mến, tuy nhiên anh tao chỉ là người háo sắc, không tồn tại trái khoáy tim.”
Tần Nhược thở nhiều năm, “Không ngờ tất cả chúng ta lại giống như nhau cho tới vậy.”
“Chị cũng như vậy ư?” Cô ngước đầu lên, coi cô ấy với ánh nhìn quá bất ngờ nhất.
“Ừ.” Cô ấy không thích nhiều câu nói., ánh nhìn rời né. Họ lại kế tiếp bàn về túi xách tay.
Lộc Nghiên đo lường trong trái tim, kéo Lục Yến thất bại và “bạn đằm thắm mới” Tần Nhược lên đường bar.
Hôm tê liệt cô chỉ nốc một không nhiều, còn đâu sập không còn mang đến Tần Nhược. Lí vì thế cô chuốc rượu giản dị vì như thế Lục Yến từng lỡ câu nói. chất vấn, “Cậu sử dụng gậy gộc thủ dâm lúc nào chưa?”
Hồi tê liệt Lộc Nghiên coi thường thông thường tự động hóa tay, quyết đoán nhấp lên xuống đầu.
Lục Yến tấp vào tai cô bảo nhỏ, “Chị tớ sử dụng rồi.”
Lộc Nghiên đá xéo cô gái, chuyện riêng biệt của những người tao, cậu bô tía thế à.
“Chị tớ nốc say kết thúc thực hiện hề trước mặt mũi chúng ta, bảo là lúc này nghệ thuật của nam nhi còn ko sử dụng máy lắc.” Lục Yến bao phủ mồm không đủ can đảm tin tưởng, “Tớ hãi ngay sát bị tiêu diệt, xấu xí hổ túm chị ấy nhập chống.”
Lúc ấy Lộc Nghiên còn nghĩ về vô cùng ko được nốc say trước mặt mũi người rộng lớn, tuy nhiên thời điểm hôm nay cô mong muốn khai thác câu nói. thiệt lòng của Tần Nhược.
Nửa tối hôm tê liệt, Lộc Nghiên cũng nốc nhiều. Hôm sau cô nghe Lục Yến kể lại cô ấy vẫn cần cực khổ sở như nào là mới nhất vác được nhì người phụ nữ giới lòng tràn mến thương về mái ấm. Lục Yến vô vọng đến mức độ không thích lên đường bar đợt nữa.
“Bọn tớ trình bày loại gì?”
“Hai người ngồi chửi nam nhi.”
“Chửi như nào?”
“Chửi ko dạy dỗ được chim, rồi chửi chim ko dạy dỗ được.”
Lục Yến rời mí kết thúc thỏa sức tự tin hẳn, một vừa hai phải make up một vừa hai phải kể chuyện. Cô ấy bảo trước kia luôn luôn cúi đầu rỉ tai với crush, giờ hoàn toàn có thể coi trực tiếp rồi.
Lộc Nghiên cũng ngó nhập gương, cẩn trọng kiểm tra chủ yếu bản thân, “Mắt nhì mí của tớ khá hẹp nhỉ?” 
“Cậu ko cần loại đàn bà đôi mắt to lớn xinh đẹp đâu.”
Lộc Nghiên tò mò hỏi : “Thế tớ là loại gì?”
Lục Yến thản nhiên trình bày, “Kiểu hồ ly quyến rũ!”
Lộc Nghiên phì cười cợt, Hùng Húc cũng từng gọi cô vì vậy.
Nhưng một vừa hai phải nghĩ về cho tới anh, chừng cong bên trên khóe mồm cô lại rũ xuống.
*
21 giờ tối loại sáu.
Đèn đuốc trường bay sáng sủa như buổi ngày, người xem đang được vội vàng lên máy cất cánh, hoặc thong dong bước về phía lối rời khỏi, hoặc coi ngó xung xung quanh rồi ôm chầm lấy nhau.
Lộc Nghiên dò la bóng Hùng Húc nhập chỗ đông người, âm thầm nghĩ về cô mong muốn ôm mong muốn hít, mong muốn nồng nhiệt hòa nhân tiện với anh.
Nhưng khi ánh sáng của đèn trường bay vụt tắt nhập đôi mắt cô, cô vẫn ko đợi được ai.
Cô bắt xe taxi 1 mình về hotel. Hùng Húc mãi ko nghe máy.
Tuy trước này anh luôn luôn trúng giờ và sở hữu trách móc nhiệm, tuy nhiên sự lẻ loi của cô ấy ở điểm xứ người vẫn không ngừng nghỉ mở rộng trong những lúc mong chờ. Nhất là lúc đối phương là một trong những người nam nhi ko tạo nên xúc cảm an toàn và tin cậy.
Cô vẫn vô nằm trong vô vọng nhập tối thứ nhất ở Thượng Hải, mãi đến thời điểm 1 giờ sáng sủa nửa tỉnh nửa đắm đuối, cô mới nhất cảm nhận được cuộc gọi của Hùng Húc, trình bày một câu tỉnh bơ: “Em đang được ở đâu?”
Cô phân phát điên lên, ko nhằm ý cho tới tiếng nói ngắt quãng của anh ý, hét lớn: “Hùng Húc, anh đùa em trúng không!” 
Bạn đang được gọi truyện bên trên NetTruyen.com.vn