dịu dàng trong tim đều trao em

Quyển 1: Lần đầu bắt gặp gỡ

Chương 1

Bạn đang xem: dịu dàng trong tim đều trao em

Edit: Dịch Dao

Beta: Nam Yên

▬●▬ ▬●▬ ▬●▬

Năm mươi tía tuổi hạc ấy, tía cô tổn thất.

Mẹ của Sầm Ninh dẫn cô cho tới căn nhà bọn họ Ngôn. Cô ko cho tới bại lúc nào, tuy nhiên nghe rằng ở bại cô với cùng một vị hít phu.

Thuở ấy, Sầm Ninh còn nhỏ, cô ko bao nhiêu hiểu tía chữ "vị hít phu" này tức thị gì. Cô chỉ biết, bại là một trong người tuy rằng ko họp mặt tuy nhiên hẳn tiếp tục rất tuyệt với cô.

Thời lừa lọc tích tắc trôi, cho tới tứ giờ nhì mươi phút chiều, một con xe con cái lâu năm black color đậu trước mặt mũi anh chiến sĩ gác cổng. Sầm Ninh ngồi ngay lập tức ngắn ngủi ở ghế sau. Nhận rời khỏi bản thân đang đi vào điểm, cô ngó đôi mắt nom thông thoáng ra phía bên ngoài hành lang cửa số.

Mọi loại trước đôi mắt cô đều rất là xa xăm kỳ lạ. Từ phong cách xây dựng, đàng xá, xe pháo, cho tới người đáp ứng tiếp tục xuất hiện xe pháo mang đến cô... toàn bộ đều ở ngoài phạm vi trí tuệ của cô ý. Sầm Ninh siết chặt nhì bàn tay, cô rất có thể cảm nhận thấy nhì lòng bàn tay của tớ đang được sụp những giọt mồ hôi.

Từ ghế phụ, một người con trai bước xuống, rằng với Ngụy Phẩm Phương: "Ngụy phu nhân, cho tới rồi."

Sầm Ninh xoay đầu nom u của tớ, bà gật đầu với những người con trai bại, rồi hạ tiếng nói với Sầm Ninh: "Ngồi ngây rời khỏi bại làm cái gi, xuống xe pháo."

Sầm Ninh mím môi tương đối bởi dự, tuy nhiên bên dưới ánh nhìn chằm chằm với vẻ ko lý tưởng của u bản thân, cô chỉ đành ngoan ngoãn ngoãn xuống xe pháo.

Người con trai ngồi ở ghế phụ ban nãy dẫn nhì u con cái cút vô cửa ngõ rộng lớn. Trông Sầm Ninh như đang được ngoan ngoãn ngoãn theo dõi, tuy nhiên nhì đôi mắt cô vẫn len lén review xung xung quanh.

Mọi loại ở phía trên hệt giống như các hình hình họa chỉ xuất hiện tại bên trên TV. Anh quân nhân trẻ em đứng gác không cử động trước cổng nghe đâu chỉ coi bọn họ như bầu không khí. Cách qua chuyện cánh cổng, một con phố rộng lớn thênh thang xuất hiện, nhì mặt mũi đàng là những cây đại thụ cô ko biết thương hiệu, thân thích cây chạy lâu năm tăm tắp, lá cây đan trở thành vòng, kết lại trở thành từng bóng râm.

Đi không còn đàng rộng lớn, cô rẽ cần, quang cảnh xung xung quanh tự nhiên rộng lớn rời khỏi, điểm này còn có một mảnh đất nền rỗng tuếch rất rộng lớn. Trên mảnh đất nền bại còn tồn tại một tè team xếp mặt hàng ngay lập tức ngắn ngủi, bọn họ đem đồng phục, hàng loạt triển khai công cộng một động tác.

Sầm Ninh nom ngẩn người, người này người nấy đều cao to lớn và cường tráng. Lúc bọn họ hô khẩu hiệu cũng thực hiện mang đến ngược tim cô lập cập theo dõi.

Sầm Ninh bất giác nghỉ chân, Ngụy Phẩm Phương thấy cô đứng lặng ở đấy, cuống quýt chạy lại kéo cô đi: "Con nom gì vậy, mau sắp tới."

Sầm Ninh xoay đầu, vướng mắc hỏi: "Bọn bọn họ, đang khiến gì vậy ạ?"

Ngụy Phẩm Phương đáp: "Tối ngày qua, khi trong nhà u tiếp tục bảo con cái thế này, bảo con cái ngoan ngoãn ngoãn chớ căn vặn nhiều bại nhưng mà."

Sầm Ninh mím môi, cúi đầu xuống.

Nghe vậy, người con trai dẫn đàng phía đằng trước cười cợt lý giải với cô: "Bọn bọn họ đang được đào tạo đấy, cảnh này thường bắt gặp lắm. Trong học viện chuyên nghành của tất cả chúng ta cũng đều có huấn luyện và giảng dạy tân binh, group bọn họ mới mẻ tòng ngũ vô trong năm này."

Nói rồi, ông lại kế tiếp trở về phía đằng trước. Sầm Ninh tương đối tò lần so với cảnh này, cứ ngoái đầu lại nom trong cả. Vì thế, toàn thân nhỏ bé nhỏ của cô ý kế tiếp bị quăng quật lại một khoảng chừng xa xăm.

Bịch bịch bịch...

Đúng thời điểm hiện tại, cơ hội bại ko xa xăm vọng lại giờ bóng đụng chạm khu đất. Khi Sầm Ninh dời đôi mắt ngoài team đào tạo, ngược bóng không hề nhảy nữa và lại lăn kềnh chầm chậm trễ cho tới mặt mũi chân cô.

Quả bóng rổ này ở đâu rời khỏi thế?

Còn còn chưa kịp ngửng đầu lên, tuy nhiên Sầm Ninh tiếp tục nghe thấy một tiếng động lạnh lẽo lùng truyền cho tới.

"Nhóc con cái, mau đá bóng lại phía trên."

Giọng rằng tương đối trầm, giống như giờ suối thâm thúy cuộn trào mạnh mẽ vô rừng thẳm. Trên mặt mũi nước, sóng gợn cho tới vô vàn, tuy nhiên Lúc đụng chạm cho tới tai, lại rất có thể cảm biến được sự thần túng thiếu và kiêu ngạo ẩn thâm thúy phía bên trong.

Sầm Ninh kể từ từ ngửng đầu, quan sát về phía người đang được rằng, đứng cơ hội bại ko xa xăm. Người nọ nom khoảng chừng tầm mươi bảy mươi tám tuổi hạc, mang 1 bộ đồ áo thể thao white color, chân song song giầy thể thao Trắng xanh rì, người vô cùng cao, mặt mũi lạnh lẽo lùng tuy nhiên lại tinh tế và sắc sảo, nom vô nằm trong nổi trội.

Lúc này, anh lẳng lặng nom cô, mặt hàng mi đen thui dày rũ xuống. Rõ ràng anh ko rằng gì, tuy nhiên lại khiến cho Sầm Ninh cảm nhận thấy giống hệt như với cùng một áp lực nặng nề vô hình dung chèn lấn cô.

Sầm Ninh siết chặt lòng bàn tay, cô hoảng loạn nhấc chân lên đá.

Nhưng ko biết với cần bởi cô vượt lên trước stress hay là không, cú đá này sượt trúng bên cạnh hông ngược bóng, nên nó chỉ lăn kềnh về phía đằng trước một tí rồi tạm dừng.

"..."

"Phì! Sức của bé nhỏ con cái nhỏ thế." Một nam giới sinh đem đồ dùng thể thao black color chạy cho tới, chàng trai cúi xuống nhặt ngược bóng rổ lên, rồi tảo thanh lịch căn vặn người con trai dẫn Sầm Ninh vô cổng: "Lão Cao, cô bé nhỏ này được chú tiến hành à? Ai thế, người thân trong gia đình hả?"

Lão Cao tiếp cận cạnh Sầm Ninh, khách hàng khí nói: "Không cần người thân trong gia đình, là khách hàng ông căn nhà chào cho tới."

Lời vừa vặn dứt, những chàng trai đang được nghịch ngợm bóng bên trên sảnh đều quá bất ngờ nom Sầm Ninh, ngay lập tức khắp cơ thể rỉ tai lạnh lẽo lùng ban nãy nằm trong nom thanh lịch.

Từ nhỏ cho tới giờ, Sầm Ninh vô cùng e ấp, vô giờ học tập nghề giáo gọi vấn đáp thắc mắc thôi cô đã và đang đỏ au cả mặt mũi, huống chi là lúc này - có khá nhiều nam giới sinh nom cô vì vậy. Theo phiên bản năng, cô nhích người rời khỏi sau sườn lưng lão Cao, tương đối hoảng loạn nom thanh lịch Ngụy Phẩm Phương đang di chuyển phía đằng trước vài ba bước.

"Khách của thủ trưởng Ngôn á? Móa, mặt mũi mũi to lớn vậy." Cậu chàng đem đồ dùng thể thao đen thui cạn lời nói, xoay đầu hỏi: "Anh Ngôn, anh thân quen không?"

Anh Ngôn.

Họ Ngôn à,

Sầm Ninh sửng nóng bức một chút ít, nâng đôi mắt nom nam giới sinh mặt mũi lạnh lẽo bảo cô nhặt bóng ban nãy.

"Không thân quen." Người nọ tương đối nhíu mi, nom lão Cao.

Tuy anh ko rằng gì tuy nhiên chỉ việc một ánh nhìn, lão Cao ngay lập tức hiểu ý của anh ý, cuống quýt vàng kính cẩn giải thích: "Là người thân bọn họ Sầm, cô bé nhỏ này thương hiệu là....Sầm Ninh."

Xem thêm: nói về môn thể thao yêu thích bằng tiếng anh

"Sao cơ?" Ngôn Hành Chi khựng lại, đợt tiếp nhữa cúi xuống nom Sầm Ninh, tuy nhiên thứ tự này, vô ánh nhìn lạnh lẽo nhạt nhẽo của anh ý xuất hiện tại chút kinh ngạc: "Chú rằng, là nhóc con cái này à?"

"Em ko cần, nhóc con cái." Không biết tại vì sao Sầm Ninh tự nhiên lại bạo gan vấn đáp một câu vì vậy. Tuy mặc dù thế lại xa cách, nghe chẳng với chút uy hiếp này.

Nam sinh đứng sau Ngôn Hành Chi vừa vặn tò lần vừa vặn nhồi bóng, ngược bóng đụng chạm xuống khu đất vang lên từng giờ bịch bịch, tương tự như giờ tim đập của Sầm Ninh vô thời điểm hiện tại vậy. Cô suy nghĩ cô biết người nọ là ai rồi, kể từ thái phỏng của lão Cao Lúc rỉ tai với anh, nhưng mà anh lại còn đem bọn họ Ngôn, vậy suy rời khỏi...anh là Ngôn Hành Chi.

Anh rất khác với tưởng tượng của Sầm Ninh, khi ông nội cô còn sinh sống từng nói tới anh. Dù là lúc trêu đùa hoặc Lúc tráng lệ, cô đã và đang mơ hồ nước hiểu rằng, so với cô nhưng mà rằng, Ngôn Hành Chi khác hoàn toàn người xem.

Từ nhỏ cho tới rộng lớn, thương cảm và quan hoài nhưng mà cô có được vô cùng không nhiều. Nên vô tâm lý của cô ý Ngôn Hành Chi là kẻ hiền đức lành lặn và êm ả dịu dàng, tiếp tục cười cợt với cô, ăn ở đảm bảo chất lượng với cô.

Nhưng thời điểm hiện tại, Lúc nhìn thấy anh, ước mong nho nhỏ trong tim lòng xa lánh tức tổn thất sạch sẽ. Người trước mặt mũi cô với hai con mắt lạnh lẽo lùng vô trẻo, vừa vặn giống hệt như ánh trăng cao ngạo bên trên đỉnh núi, lại vừa vặn tương tự như ánh lửa cô độc tồn bên trên 1 mình vô tối tối. Anh nom cô, vẻ mặt mũi lạnh lẽo lùng xa xăm cơ hội, tương tự như cô chỉ là một trong vị khách hàng kể từ điểm này bại ko chào nhưng mà cho tới.

"Không cần nhóc con?" Ngôn Hành Chi nhẹ dịu cau mi, nghe đâu anh cảm nhận thấy lời nói của cô ý tương đối khôi hài, tuy nhiên ko vấn đáp cô, anh tảo thanh lịch rằng với lão Cao: "Lão Cao, chú dẫn khách hàng cho tới địa điểm ông nội cút."

Lão Cao đáp: "Nếu ko thì cậu chớ nghịch ngợm bóng nữa, về công cộng cút."

Ngôn Hành Chi ko vấn đáp, xoay người lấy ngược bóng vô tay nam giới sinh đem đồ dùng thể thao đen thui. Anh bước lên trước vài ba bước, tung người lên, úp rổ. Chỉ với cùng một thứ tự, ngược bóng tiếp tục rơi trực tiếp vô vào rổ.

Lão Cao cũng biết tính cách của tổ tông nhỏ căn nhà bản thân, thấy vậy cũng ko giục thêm thắt, ông tảo thanh lịch rằng với Sầm Ninh và Ngụy Phẩm Phương: "Chúng tao vào trong nhà trước cút, người vô căn nhà còn đang được hóng."

"Được." Ngụy Phẩm Phương tiếp cận bắt tay Sầm Ninh, nhỏ giọng căn vặn lão Cao: "Cho tôi căn vặn, là đứa trẻ em ban nãy cần không?"

Lão Cao nom bà, biết bà đang được căn vặn gì nên gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy là con cháu đích tôn trong phòng bọn họ Ngôn, Ngôn Hành Chi."

Sau Lúc bao nhiêu người người Sầm Ninh tiếp tục ra đi, Ngôn Hành Chi xoay đầu lại nom bóng sườn lưng bọn họ, ánh nhìn thâm thúy xa xăm.

Bên cạnh với người hỏi: "Anh Ngôn, căn nhà bọn họ Sầm là căn nhà này thế?"

Ngôn Hành Chi còn ko vấn đáp lại, thì các bạn đảm bảo chất lượng Tân Trạch Xuyên tiếp tục choàng vai anh, ý tức thâm thúy xa xăm nói: "Tôi ghi nhớ ông nội cậu rằng cậu với cùng một vị hít thê nhưng mà nhỉ, chậc....căn nhà bọn họ Sầm? Đừng rằng là căn nhà bọn họ Sầm của vị hít thê vô truyền thuyết của cậu đấy nha?"

Nam sinh đem đồ dùng thể thao đen thui là Đường Tranh, cũng chính là các bạn đảm bảo chất lượng của Ngôn Hành Chi, trợn mắt: "Móa, thiệt hoặc fake vậy, anh Ngôn à, anh đang được sợ hãi học viên tè học tập đó!"

Ngôn Hành Chi đá bắp chuối của Đường Tranh: "Cút."

"Ổn ko bại, chuyện này phạm pháp bại nha." Đường Tranh chui tọt rời khỏi sau sườn lưng người không giống, phô trương lấp mồm rằng tiếp, "Nói chứ... tôi thấy con cái nhóc ban nãy bất ổn đâu, con cái bé nhỏ bại nhỏ vậy thì sao xuống tay mang đến được!"

"Ha ha..."

Mấy nam giới sinh đứng bên trên sảnh bóng đều cười cợt to lớn, Ngôn Hành Chi ngỏ mồm, nở một nụ cười cợt khó khăn hiểu: "Mẹ nó, cậu suy nghĩ những chuyện này thực hiện gì? Biến thái à."

Đường Tranh vừa vặn cười cợt vừa vặn nói: "Đâu dám đâu dám, còn nếu như không, còn nếu như không thì cậu về căn nhà cút. Dù sao thì...vô căn nhà cũng đều có một cô phu nhân nhỏ rồi nhưng mà."

Con nhóc khi nãy, thiệt sự chẳng với gì tương quan cho tới tía chữ "cô phu nhân nhỏ" cả.

Nhưng đàn ông tuổi hạc mươi bảy mươi tám đùa nhau không tồn tại số lượng giới hạn, Ngôn Hành Chi đã và đang thân quen rồi, nên ko xem như là thiệt. Anh chỉ lườm thông thoáng thanh lịch Đường Tranh, Đường Tranh có được ánh nhìn này, kinh sợ cho tới phỏng chạy trực tiếp rời khỏi sau sườn lưng người không giống nhằm trốn.

"Về trước đó, ngày mai nghịch ngợm tiếp." Cuối nằm trong Ngôn Hành Chi cũng trở về trước. Nhưng tất yếu là sự này sẽ không tương quan gì cho tới Sầm Ninh, đơn giản anh nghịch ngợm mệt nhọc rồi, nên về thôi.

Lúc Sầm Ninh theo dõi chân nhì người rộng lớn cút vô biệt thư, vô đầu cô chỉ chứa chấp toàn những hình hình họa về Ngôn Hành Chi. Ánh đôi mắt lạnh lẽo nhạt nhẽo ban nãy của anh ý, thái kinh độ ngạc của anh ý,... toàn cỗ đều đập tan sự ước mong nho nhỏ của cô ý.

Lần thứ nhất Sầm Ninh bé nhỏ rộp cảm nhận thấy, với cùng một vài ba người nom thì vô cùng ngay sát, tuy nhiên thực tiễn lại rời ra các bạn cả một trái đất.

"Đây là con cháu gái lão Sầm à." Ngôn Quốc Phong xúc động nom Sầm Ninh: "Cháu ngoan ngoãn, lại phía trên với ông, nhằm ông nom con cái thiệt kỹ này."

Sầm Ninh nom Ngụy Phẩm Phương, thấy bà ấy gật đầu ý bảo cô thanh lịch bại.

Vì thế, Sầm Ninh dè dặt đứng lên, cho tới ngồi cạnh Ngôn Quốc Phong. Ngôn Quốc Phong choạng tay di động cầm tay cô, hốc đôi mắt đỏ au hoe: "Đáng tiếc, lão Sầm ko thể phát hiện ra con cái cứng cáp."

Nhắc cho tới ông nội căn nhà bản thân, Sầm Ninh cũng tương đối không dễ chịu, cô khịt mũi, cảm nhận thấy nước đôi mắt chuẩn bị rơi xuống.

Ngôn Quốc Phong vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đứa nhỏ này cũng chuẩn bị lên lớp bảy rồi cần không?"

Ngụy Phẩm Phương gật đầu, thấp giọng trả lời: "Đúng vậy ạ, trong năm này vừa vặn mới mẻ lên lớp bảy."

"Cháu gái căn nhà lão Trương cũng lớp bảy, tuy nhiên cao hơn nữa Sầm Ninh nhiều, đứa nhỏ này sao nom lại nhỏ vì vậy."

Thật rời khỏi Ngôn Quốc Phong tiếp tục rằng giảm sút rồi, Sầm Ninh đâu chỉ nhỏ ko, nhưng mà còn là một ko đầy đủ đủ chất cơ.

Đứa trẻ em mươi tía tuổi hạc, tối thiểu cũng lùn rộng lớn các bạn nằm trong lứa nửa cái đầu, với lại khung người vô cùng gầy nhom, làn domain authority cũng vàng phi lý.

"Haiz...Cũng bởi con cái, ko thể mang đến con cái bé nhỏ một cuộc sống thường ngày đảm bảo chất lượng." Nói đoạn, Ngụy Phẩm Phương nghẹn ngào.

Ngôn Quốc Phong cau mày: "Không trách móc con cái, cần trách móc bác bỏ, bác bỏ nên sớm lần hiểu thực trạng của những con cái, và nên đón đứa nhỏ này về phía trên kể từ sớm. Bác, thiệt với lỗi với ông các bạn già cả bại."

"Bác chớ rằng vậy...."

Xoạt xoạt...

Âm thanh túi giấy tờ bị xé rách nát vang lên.

Xem thêm: khách sạn sa đéc

Sầm Ninh nghe thấy thế xoay đầu lại nom. Tại cửa chính, cố thấy Ngôn Hành Chi vừa vặn ngửa đầu húp vỏ hộp sữa vừa vặn tiếp cận.

Anh vô cùng cao, bước tiến kéo theo dõi gió máy nhưng mà cho tới, ko hề ăn nhập tí này với khoảng không gian bi thương vô chống.

"Hành Chi, con cái lại phía trên." Đúng thời điểm hiện tại, Ngôn Quốc Phong gọi anh lại: "Đây là Sầm Ninh, về sau con cái cần quan hoài bảo vệ mang đến con cái bé nhỏ."