Đường Du nghe Phương Lai trình bày như thế, cúi đầu không nói.
Nhưng trong tim cô vẫn chấp nhất cảm nhận thấy, đối với ngẫu nhiên ai vô số những người dân này, Chu Khâm Nghiêu đều đảm bảo chất lượng rộng lớn.
Nghĩ lại việc chiều ngày hôm trước, anh nằm trong với những người đàn bà tê liệt ở vô chống riêng biệt lâu như thế, thiếu hiểu biết nhiều sao Đường Du lại cảm nhận thấy người không thể chút mức độ lực nào là.
Cô thở lâu năm, đang được ham muốn đi ra bên phía ngoài hóng dông tố một chút ít, đột sau sườn lưng với người gọi cô:
"Em Hữu Hữu, lâu quá ko bắt gặp."
Thanh âm nhẹ dịu, tùy ý đem theo đòi chút hỏng vô, trong tim Đường Du xem sét tức thì, xoay đầu ----
Quả nhiên là Tưởng Định.
Anh ấy lờ đờ rãi tiếp cận, bên trên tay cầm cố một ly rượu nho, đứng ở đàng sau, áo khoác bên ngoài phục trang ko vận chuyển, áo sơ-mi phía bên trong cũng quăng quật vài ba nút.
Hoàn toàn không tồn tại một chút ít tư thế của hình họa đế.
Đường Du vẫn quen thuộc với cỗ dạng này của anh ý ấy, lẩm bẩm: "Làm gì với chuyện lâu quá."
Tưởng - Đường là nhị căn nhà với mối liên hệ tương hỗ thân thiết nằm trong, Đường Du và Tưởng Định cũng coi như thanh mai trúc mã, mối liên hệ thân thiết thiết.
Tưởng Định tuổi tác còn trẻ em vẫn vụt sáng sủa phát triển thành hình họa đế, vô giới vui chơi giải trí sau này vô hạn.
Vốn Phương Lai cũng từng ham muốn tác thành anh ấy với đàn bà bản thân, tuy nhiên tiếp sau đó Tưởng Định dăm bữa nửa mon lại sở hữu scandal những loại, bà cũng nhanh gọn lẹ kể từ quăng quật ý muốn này.
Người nam nhi này trời sinh với năng lượng lôi cuốn phụ phái đẹp, cặp đôi mắt móc hoa.
Trên người khi nào thì cũng khắc ghi đầy đủ loại hương thơm hương thơm nước hoa.
Đẹp, tuy nhiên lại rất đẹp một loại ma mãnh mị, ham hoặc, thực hiện cho tất cả những người không giống không tồn tại cảm hứng tin cậy.
Thấy với phóng viên báo chí quan sát về phía này, Đường Du cố ý nới rộng lớn khoảng tầm cách: "Tưởng Định, anh tách rời em một chút ít."
Tưởng Định liếc đôi mắt, bỗng nhiên sung sướng nở nụ cười: "Sao vậy em gái, mới nhất ko bắt gặp với bao nhiêu ngày vẫn tránh mặt anh Định của em cho tới thế sao?"
Anh ấy xáp cho tới, hạ giọng, vui nhộn nói: "Có trai rồi sao?"
Vành tai Đường Du ửng đỏ ối lên một cơ hội khó khăn hiểu, con quay sườn lưng lại ko nhằm ý cho tới anh ấy, chất vấn Phương Lai: "Mẹ, tất cả chúng ta cần chuồn rồi đích thị không?"
Sắp cho tới chín giờ, tối này Đường Du còn cần ngồi chuyến cất cánh ở đầu cuối quay trở lại Thành phố C.
Đi rơi rụng nhị ngày, rốt cuộc cũng cần quay trở lại nhằm tới trường.
Phương Lai liếc nhìn đồng hồ thời trang treo tay, gật đầu: "Các con cái chuồn chuồn."
Đường Du tương đối sửng sốt: "Tụi con?"
"Tạm thời u ko thể chuồn được, anh Tưởng Định của con cái sẵn tiện thời điểm hôm nay với việc cần cho tới Thành phố C, u nhằm cậu ấy cho tới đón con cái, chuồn nằm trong cho tới với chúng ta."
"Dì Phương cứ yên tĩnh tâm." Tưởng Định thong dong bịa đặt ly rượu xuống, nhìn Đường Du, nhẹ nhõm giọng cười: "Em Hữu Hữu, chuồn với anh không?"
Đường Du: "..."
-
Từ tối loại sáu trông thấy bóng sườn lưng của Đường Du ở cửa ngõ AS đến giờ, Chu Khâm Nghiêu vẫn nhị ngày ko trông thấy bóng hình của cô nàng nhỏ.
Sau tê liệt demo gọi nhị cuộc điện thoại thông minh, đều tắt máy.
Hỏi thăm hỏi Trình Huyền cũng trình bày ko trông thấy cô ở ngôi trường.
Tóm lại, toàn bộ công thức hoàn toàn có thể liên hệ với Đường Du, Chu Khâm Nghiêu đều demo qua quýt tuy nhiên đều không tồn tại thành phẩm.
Hai thời buổi này, nhân viên cấp dưới vô AS không một ai dám chọc cho tới Chu Khâm Nghiêu.
Không hiểu vì như thế sao sắc mặt mũi anh âm trầm, thể trạng nhường nhịn như vô nằm trong tệ, người cùng cơ quan trông thấy anh ganh đua phảng phất lại lấy điện thoại thông minh địa hình đi ra, ko biết là đang được hóng đồ vật gi.
Đợi ko được, lại gắt gỏng tắt máy.
Tóm lại là tương tự pháo vẫn châm ngòi, khi nào thì cũng vô hiện tượng sẵn sàng tiếng nổ lớn.
Mọi người vì vậy cũng tách làm sao cho thật xa thẳm.
Buổi tối tan việc, quý khách về không còn, chỉ từ từng Chu Khâm Nghiêu không tồn tại ý muốn về căn nhà, ở lại vô tiệm, bảo ham muốn tiến hành việc tân trang xe cộ cho 1 người tiêu dùng, coi như thực hiện thêm thắt giờ.
Vệ Khải thông thường vẫn cùng theo với anh quay trở lại điểm con cái ngõ, để ý nhị thời buổi này, cũng cảm nhận thấy anh với chút sai trái, dè dặt hỏi: "Anh Nghiêu, anh không tồn tại chuyện gì chứ?"
Xe của những người khách hàng tê liệt thực sự ko vội vàng, cơ bạn dạng là ko cần thiết thực hiện thêm thắt giờ.
Mặt Chu Khâm Nghiêu ko xúc cảm, rét nhạt nhẽo thốt đi ra nhị chữ: "Không với."
Anh lại cắm nguồn vào việc, Vệ Khải cũng ko chất vấn đi ra được gì, lặng lẽ tiếp cận cạnh bên, gọi cho tới Trình Huyền, nhị người trình bày qua quýt trình bày lại, rốt cuộc cũng ko chuồn được cho tới tóm lại.
Vệ Khải ko yên tĩnh tâm nên cũng ko về, ở lại vô tiệm chơi trò chơi, bầu chúng ta với anh.
Hai người cứ như vậy cho tới tận mươi một giờ rưỡi tối, Vệ Khải chính thức buồn ngủ, ngồi một phía ngáp lâu năm ngáp cộc.
Chu Khâm Nghiêu biết là cậu ấy phiền lòng cho chính bản thân mới nhất ko Chịu đựng về, cũng cảm nhận thấy ko quan trọng tiêu tốn lãng phí mức độ lực của đồng chí.
Vì vậy, anh mút hút kết thúc một điếu dung dịch ở đầu cuối, rồi đá một chiếc vô trái đất đang được mơ mòng ngủ gật:
"Đi."
Chu Khâm Nghiêu ko tài xế, nhị người đi dạo quay trở lại ngõ Cây Hòe, cả tầm hàng không trình bày câu nào là.
Vệ Khải len lén nhìn anh: "Anh Nghiêu, anh tương tự là với tâm sự."
Đêm về muộn, cả tuyến đường an tĩnh, Chu Khâm Nghiêu ko đậm ko nhạt nhẽo trả lời: "Không với."
Nhưng chỉ riêng biệt bản thân anh biết.
Nếu là không tồn tại, vì như thế sao nhị thời buổi này anh lại không ngừng nghỉ thám thính việc đi ra nhằm thực hiện.
Vì mọi khi rảnh rỗi tiếp tục lại ghi nhớ cho tới khuôn mặt của Đường Du, nghĩ về cho tới bóng sườn lưng cô nhằm lại cho tới anh tối tê liệt.
Bản thân thiết Chu Khâm Nghiêu trọn vẹn ko thể không đồng ý ----
Anh thực sự rất rất chú tâm cho tới cô nàng ấy.
Thứ tình yêu ko biết nảy lộc kể từ khi nào là này thực sự rất rất xích míc và yếu hèn mọn.
Anh vẫn tưởng tê liệt đơn thuần xúc cảm tức thời, cũng nhận định rằng bản thân hoàn toàn có thể kềm chế, tuy nhiên Lúc không sở hữu và nhận lại được ngẫu nhiên phúc âm nào là vô xuyên suốt nhị ngày.
Chỉ mới nhất vỏn vẹn nhị ngày.
Mà anh vẫn trọn vẹn ko Chịu đựng nổi.
Đến đầu ngõ, Chu Khâm Nghiêu tạm dừng, ko chuồn vô, làm cho Vệ Khải về nhà trước.
Vệ Khải hỏi: "Khuya như thế rồi, anh còn ham muốn chuồn đâu?"
Anh trả lời: "Đi bừa bãi một chút ít thôi."
...
Từ con cái ngõ băng xuyên qua quýt đó là đàng Cây Hòe.
Hai thời buổi này, từng tối Chu Khâm Nghiêu đều cho tới nhìn một chút ít, ko biết là ko đích thị thời gian, Hoặc là Đường Du vẫn ngủ, tuy nhiên anh ko nghe được giờ đồng hồ đàn như thông thường lệ.
Căn biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang chỉ mất lầu một sáng sủa đèn.
Chu Khâm Nghiêu kể từ từ lại gần, nỗ lực thám thính ở trước cánh cổng Fe một góc hoàn toàn có thể trông thấy rõ rệt phía bên trong.
Nhưng tiếc rằng, cửa ngõ đóng góp chặt, ko trông thấy được ngẫu nhiên chuyện gì phía bên trong.
Chu Khâm Nghiêu cũng từng khích động ham muốn bấm chuông, tuy nhiên anh nghe được trường hợp căn nhà Đường Du kể từ mồm Trình Huyền không những một phen.
Biết cô với 1 người u bá đạo.
Cứ nghĩ rằng u cô không tồn tại ở trên đây, thì cũng có thể có vú nuôi giám sát 24/24.
Vì thế, nếu như bản thân nhấn chuông cửa ngõ, có lẽ rằng chỉ đưa đến phiền hà to hơn cho tới Đường Du.
Hơn nữa, cô ko nghe điện thoại thông minh, ko vấn đáp lời nhắn, vẫn muốn bắt gặp anh hay là không cũng chính là yếu tố.
Bóng cây chợp chờn, bên dưới ánh đèn sáng đàng, côn trùng nhỏ cất cánh lượn trở nên từng đoàn.
Chu Khâm Nghiêu vẫn đứng hóng theo đòi thói quen thuộc.
Ừ, thời điểm hôm nay cũng lại ko đợi được cô.
Không thể làm cái gi không giống rộng lớn, đành cần về căn nhà.
Nhưng vô khoảnh tự khắc xoay người chuồn, anh trông thấy với ánh đèn sáng xe cộ chiếu đến từ phía cuối đàng.
Nhìn thêm nữa, con xe bảo khuôn mẫu white color không xa lạ xuất hiện tại vô tầm đôi mắt.
Người nam nhi ngơ ngẩn, nhanh gọn lẹ lùi về sau, nấp vô điểm tối.
Chiếc xe cộ bảo khuôn mẫu dần dần lại gần, một song phái mạnh phái đẹp kể từ vô xe cộ bước xuống.
Trên người Đường Du còn đem cái váy dạ hội cộc white color, Tưởng Định theo đòi sau bước xuống xe cộ.
"Em Hữu Hữu." Anh ấy giở khuôn mẫu giọng nghệ sỹ bỡn cợt làm cho cười cợt của tôi ra: "Hay là cho tới anh ở lại một tối đã đạt được không?"
"Nhà em không tồn tại chống."
Tưởng Định cũng lơ là vạch trần nguyên do sứt sẹo sẹo này, anh ấy nheo đôi mắt cười cợt một tiếng: "Vậy ngày mai anh cho tới ngôi trường em tuyên truyền phim, em với toan đem biểu ngữ hoặc tặng hoa gì tê liệt cho tới anh không?"
Đường Du: "Em ko đu idol."
"Ủng hộ anh Định của em một chút ít cũng ko được sao?"
"Không rảnh."
"Nhóc con cái, với chuyện gì thế?"
...
Tính tình Tưởng Định cá tính phóng khoáng, quí đùa cợt.
Bạn đang xem: kẹo ngọt kim cương
Xem thêm: anh 8 unit 5 looking back
Trên tuyến đường yên tĩnh tĩnh khi nào thì cũng hoàn toàn có thể nghe thấy được giờ đồng hồ cười cợt với phần tùy tiện của anh ý ấy.
Lọt vô tai người nam nhi nấp phí a đằng sau bức tường chắn, lại cảm nhận thấy ngứa tay, ham muốn tấn công người.
Chọc cười cợt Đường Du vẫn đời, Tưởng Định mới nhất trở vô xe cộ, chú Dương đem anh cho tới hotel đóng góp quân của đoàn phim.
"Vào căn nhà nhanh chóng chuồn.
Ngày mai bắt gặp."
Đường Du đứng ở cổng vẫy vẫy tay lấy lệ với anh ấy.
Chờ xe cộ ra đi mới nhất hít một tương đối thiệt sâu sắc.
Bị quản chế nhị ngày, rốt cuộc mới nhất hoàn toàn có thể yên tĩnh tĩnh quay về.
Cô ko chuồn vô tức thì, tuy nhiên nhìn trực tiếp vô tuyến đường đối lập, điểm ngõ nhỏ vốn liếng vẫn sớm chìm khuất vô mùng tối thâm nhánh.
Mười một giờ rưỡi, người vô con cái ngõ đã và đang sớm ngủ.
Cô gái nhỏ chớp nhẹ nhõm làn mi, tâm sự thiếu thốn phái đẹp cũng bày đi ra bên trên mặt mũi.
Hai ngày ko bắt gặp, chẳng biết Chu Khâm Nghiêu với đi tìm kiếm cô ko...
Sương tối dày quánh, một trận dông tố thổi qua quýt, Đường Du cảm biến được khuôn mẫu rét, ko ngoài vòng hai tay bao bọc lấy người, xoay người sẵn sàng vào trong nhà.
Tay bịa đặt bên trên chuông cửa ngõ còn còn chưa kịp ấn xuống, một chiếc bóng tự nhiên kể từ điểm tối lóe lên, Đường Du còn ko trông thấy rõ rệt đã trở nên đôi bàn tay níu lại.
Cô hoảng kinh hãi, tưởng bắt gặp cần người xấu xí, theo đòi hành động tự nhiên ham muốn thét lên, tuy nhiên Lúc nhiệt độ bên trên cánh tay truyền cho tới, tiếng động cũng tạm dừng ở trong cổ họng.
Cô không xa lạ với nhiệt độ tê liệt.
Trong chừng nhị giây, cô nhanh gọn lẹ bị kéo cho tới một khúc cua tối của biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang.
Chỉ với 1 ngọn đèn yếu hèn ớt chiếu cho tới điểm này, tuy nhiên Đường Du lại hoàn toàn có thể trông thấy vô nằm trong rõ nét.
Hai đôi mắt cô hé to lớn, không đủ can đảm tin tưởng quan sát về người nam nhi đang được đứng trước mặt mũi.
"Anh…"
"Em chuồn đâu vậy." Chu Khâm Nghiêu đã từng đi trước một bước, tiếng nói trầm trầm ngăn lại lời nói cô.
"..."
Thực đi ra, với cho tới bao nhiêu phút ngay lập tức, trí tuệ Đường Du đều là 1 miếng trống rỗng trống rỗng.
Trong lòng nghĩ về cho tới, người vẫn bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt mũi, cô còn ko biết là mơ hoặc thực, cho tới Lúc tương đối thở nóng nực của những người nam nhi quẩn xung quanh, quấn vô tương đối thở cô, cô mới nhất tươi tỉnh nhận ra…
Là thiệt.
Ánh đôi mắt người nam nhi rất rất tối, lòng đôi mắt hóa học chứa chấp sự Chịu đựng đựng: "Vì sao ko vấn đáp lời nhắn."
Đường Du với chút bối rối: "Anh buông em đi ra trước đã…"
"Vì sao lại tắt máy?"
Thanh âm của Chu Khâm Nghiêu cao lên bao nhiêu phần.
Anh người sử dụng mức độ bắt chặt lấy cổ tay của Đường Du, ko hề với ý muốn buông đi ra.
Bị gặng chất vấn liên tiếp, Đường Du u ám và sầm uất nhìn Chu Khâm Nghiêu.
Cô trước đó chưa từng thấy anh như vậy, trọn vẹn không tồn tại chút tầm dáng tươi tỉnh của thông thường ngày, ko hề câu nệ hoặc lý trí tuy nhiên túm lấy cô.
Ngay tiếp sau đó, Đường Du đột chợt xem sét, giờ đây vẫn sát mươi nhị giờ khuya.
Vì sao anh lại xuất hiện tại trước cổng căn nhà cô?
Là anh hóng cô sao...?
Trong lòng Đường Du mù mờ hình thành một tâm trí, cô lừ đừ cảm biến được kỹ năng nào là tê liệt, tuy nhiên lại không đủ can đảm xác định.
Vì vậy, cô ngắc ngứ, khóe môi lúc lắc lúc lắc, lời nói ham muốn trình bày lại đem thành:
"Em… ra đi ngoài nghịch tặc tê liệt."
Quả nhiên, anh đôi mắt Chu Khâm Nghiêu lại càng tối hơn: "Cùng với những người nam nhi ban nãy à?"
Đường Du cố kìm chế lại tâm tư đang hoạt động loàn, toan lúc lắc cánh tay bản thân kể từ vô tay anh đi ra, tuy nhiên lại chọc cho tất cả những người nam nhi gia tăng phần mức độ, bắt thiệt chặt.
"Chu Khâm Nghiêu." Cô cau mi, phen trước tiên gọi cả bọn họ lẫn lộn thương hiệu của anh: "Anh buông em đi ra vẫn."
Lại chất vấn ngược lại anh: "Em ko thể đi dạo nằm trong người nam nhi không giống sao?"
Nghe vậy, thân thiết thể Chu Khâm Nghiêu tức thời cứng đờ, nhìn xuống người đàn bà bên dưới ánh đèn sáng, chầm lờ đờ buông tay cô đi ra.
Đúng vậy, anh tại đoạn này đang được giở trò độc lúc lắc vô lý một cơ hội hài hước.
Bọn bọn họ chẳng là gì của nhau cả.
Chỉ là tâm tình dồn nén nhị thời buổi này bị cảnh cô xuất hiện tại và một người nam nhi không giống thực hiện cho 1 trị nở rộ ko thể nào là cứu vãn thưa.
Chu Khâm Nghiêu xem sét bản thân đang được ghen tuông.
Ghen ganh một cơ hội cuồng loạn.
Yên lặng hồi lâu, anh kìm nén lại toàn bộ phiền óc trong tim, tươi tỉnh lại bao nhiêu phần, lùi về phía sau: "Thật sự nài lỗi."
Ánh đèn lờ mờ ảo, trông thấy bên trên người cô đem vỏn vẹn một cái váy cũn cỡn, lại nhức lòng ko nhịn được.
Anh túa áo khoác bên ngoài của tôi đi ra, đem lên trên người cô, tay tạm dừng ở phần cổ áo một hồi, lặng yên cúi đầu, một khi lâu mới nhất chua chát hỏi:
"Đi nghịch tặc vui vẻ không?"
Trên người truyền tới việc êm ấm kể từ cái áo khoác bên ngoài của anh ý, trong tim Đường Du càng xác định được tư duy của tôi.
Cô mím môi, ngước đầu nhìn Chu Khâm Nghiêu, cười cợt tươi tắn như hoa: "Vui lắm."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Bứt rứt nhị thời buổi này, hóa đi ra lại đơn thuần chuyện tình đơn phương.
Trong lòng anh bão tố thét gào, tuy nhiên bề ngoài vẫn gật đầu, nỗ lực đi ra vẻ bình tĩnh: "Ừ, sung sướng là được rồi."
Ngừng một chút ít, tâm tình anh phức tạp, hé miệng: "Không còn sớm nữa, vào trong nhà chuồn thôi."
Đường Du lại ko động đậy.
Trong đôi mắt cô như lấp lánh lung linh ánh sao, vô xuyên suốt rõ nét nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
Chu Khâm Nghiêu sửng oi một chút: "Cái gì?"
Cô gái nhỏ kể từ từ tiến bộ lên, chỉ ngón trỏ lên ngực trái khoáy, thanh âm êm ả dịu dàng tản đuối vô bóng đêm:
"Nơi này của anh ý, giờ với vui vẻ không?"
Dưới ánh trăng bàng bạc, khả năng chiếu sáng vô đôi mắt cô hòa phù hợp với mùng tối đẫy sao, ví đi ra, còn động lòng người rộng lớn hằng hà rơi số vàng tuy nhiên anh vẫn nhìn qua quýt.
Gió thổi cho tới lại mơ mơ hồ nước hồ khêu gợi lên nhiều tư duy.
Chu Khâm Nghiêu lờ đờ nhịp tầm nhị giây rồi lại đúng lúc xem sét được ý vật ranh mãnh của cô ý.
Tựa như bỗng nhiên bị kéo kể từ vực sâu sắc tun hút cho tới điểm tràn ngập khả năng chiếu sáng, xúc cảm xê dịch quá đột ngột, ngày tiết ồ ạt đổ vào lên óc, anh tức thời ko thể kiểm soát được, bắt lấy khuôn mẫu tay đang được bịa đặt bên trên ngực tê liệt, mạnh mẽ và tự tin đè cô lên tường.
Hơi rét mướt của những người nam nhi xối vô mặt mũi tai, thanh âm trầm thấp, kìm nén:
"Vậy em trình bày coi."
"Anh cảm nhận thấy ko vui vẻ, cần làm thế nào bây giờ?"
-----
Tác fake với lời nói ham muốn nói:
Nghiêu ca: ??
Ai tuy nhiên Chịu đựng cmn cho tới nổi?.
Bình luận