trứng rồng nuôi nghìn năm cuối cùng cũng nở

Mặc mặc dù thoạt nom nhì trái ngược trứng đặc biệt tương tự nhau, tuy nhiên dẫu sao Tô Mộc Lạc cũng đem trứng mặt mày người nhiều năm vì vậy, ko thể này thiệt sự không sở hữu và nhận rời khỏi được---- vậy nên cậu nhấc tay sờ một chiếc, phân phát hiện tại trứng dragon ngôi nhà bản thân vẫn sờ sướng nhất, vừa vặn bóng láng vừa vặn dễ chịu và thoải mái, không phải như trứng vịt, còn tồn tại tương đối thô thô ráp ráp.
Tô Mộc Lạc bịa đặt trứng vịt qua chuyện một phía, rồi xoay thanh lịch xoa xoa trứng dragon yên ủi nó.
Trứng dragon lạng lẽ nhằm cậu sờ, ko nhích phân này, nom buồn thối ruột.
Tô Mộc Lạc nói: "Có cần ngươi lại dỗi rồi không?"
Trứng dragon ko thưa.
Tô Mộc Lạc cũng biết nó tức dỗi rồi, chắc hẳn rằng tiếp tục nhận định rằng phụng hoàng ngôi nhà bản thân mới mẻ cho tới trái đất tráng lệ đã biết thành bao phủ lờ mờ con cái đôi mắt, quên rơi rụng người ông xã tào khang là nó lên đường thì thôi, trên đây lại còn thiếu sót loại loại trứng vịt ở đẩu ở đâu trở thành nó, thiệt sự tấm tức bị tiêu diệt dragon.
Nghĩ cho tới trên đây, Tô Mộc Lạc ko nhịn được cười cợt trở thành giờ đồng hồ, cúi đầu thơm tho trứng dragon một chiếc, nói: "Thơm ngươi một chiếc, chớ dỗi được không?"
Trứng rồng: "..."
Trứng dragon nhích nhập lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, lờ lững quặt một vòng.
Thôi được rồi, miễn chống bỏ qua.
Tô Mộc Lạc vểnh vểnh khóe mồm, bưng trứng dragon của cậu nhập chống phòng bếp nối tiếp nấu bếp.
Vốn dĩ trưa ni cậu lăm le rán trứng vịt nếm demo, sau cuối ban nãy lại suýt thì nổ phòng bếp, lòng còn chút hoảng hồn đặc, vậy nên đành bỏ dở, luộc trứng qua quýt là được.
Nước vào trong nồi sôi sùng sục, ùng ục vang lên, trứng vịt ngâm mình trong nước nhập cơ. Tô Mộc Lạc đứng mặt mày nom trứng vịt một hồi, lại cúi đầu nom trứng dragon một chiếc, đầu đột nảy rời khỏi một ý tưởng phát minh đồ sộ gan: "Ngươi đem bị nấu nướng chín được không?"
Trứng dragon ko động đậy.
Tô Mộc Lạc chọc nó một chiếc, nói: "Nếu luộc ngươi lên, ngươi tiếp tục phá huỷ vỏ chứ?"
Trứng dragon vẫn ko động đậy.
Tô Mộc Lạc lấy thực hiện lạ: "Sao ngươi lại ko nhằm ý cho tới ta?"
Trứng dragon vẫn tiếp tục là ko động đậy.
Tô Mộc Lạc: "?"

Về lý thuyết trứng dragon dường như không dỗi cậu nữa, tuy nhiên giờ nghe cậu căn vặn lại ko chịu đựng vấn đáp, thế là sao vậy?
Tô Mộc Lạc suy tư bao nhiêu giây, demo thăm hỏi dò: "Đừng bảo tiếp tục thế thiệt cơ nhé?"
Trứng dragon nối tiếp ko động đậy.
Tô Mộc Lạc cảm nhận thấy vô nằm trong xứng đáng ngờ, đặc biệt ham muốn thả trứng dragon nhập nước demo một lượt cho thấy, tuy nhiên cậu vẫn khiên chế phiên bản thân thiết, nhỡ ko cẩn trọng nấu nướng chín trứng dragon thiệt thì cần thực hiện sao---- tuy nhiên cậu cũng ko nhận định rằng trứng dragon hoàn toàn có thể bị chín bừa vì vậy.
Một lát sau, trứng vịt dường như đã chín, Tô Mộc Lạc đập rời khỏi nếm demo vị, thế rồi ngay thức thì nhăn mày: "Dở."
Không ngờ trứng vịt nom tròn trĩnh tròn sướng sướng, thực tiễn thì lại ko ngon tí này. Tô Mộc Lạc quẳng nửa trái ngược trứng vịt sót lại nhập thùng rác rưởi, ra quyết định trưa ni ko ăn cơm trắng nữa.
Sau cơ cậu với trứng dragon nằm trong ngồi bên trên sofa, lấy điện thoại cảm ứng, nối tiếp phân tích cái vỏ hộp kỳ diệu ko vượt lên trên không xa lạ này.
Có vẻ Trứng dragon thấy ghế sofa mềm mịn và mượt mà, quặt cho tới quặt lùi bao nhiêu vòng, Tô Mộc Lạc gõ nhẹ nhàng nó một chiếc, nói: "Mấy ngày cho tới cần đi tìm kiếm việc, cũng ko thể cứ dò la chi phí nhờ buôn bán lông chim mãi được."
Lão thỏ yêu thương thưa lông vũ của cậu siêu xứng đáng chi phí, một cọng trị giá chỉ tận bao nhiêu triệu, tuy nhiên nếu còn muốn sinh sinh sống nhập trái đất loại người, không tồn tại việc làm thì không đúng, không chỉ có thế cậu quý lông vũ của tôi ham muốn bị tiêu diệt, ko nỡ buôn bán rất nhiều.
Trứng dragon tỏ vẻ tán thành, thanh lọc cọc xoay tròn trĩnh bao nhiêu vòng nữa, Tô Mộc Lạc suy nghĩ suy nghĩ, nói: "Mở tiệm coffe thì sao, ngươi thấy thế nào?"
Sáng ni cậu gặp gỡ được một tiệm coffe cần thiết ủy quyền, nói đến việc coffe thiệt rời khỏi cậu cũng thân thuộc gì, bởi vì trước lúc xuống núi cậu tiếp tục nghe lão thỏ yêu thương kể rằng thanh niên trở thành thị giờ đây quí tu coffe và trà sữa---- vì vậy coi rời khỏi, hé một tiệm buôn bán coffe hẳn tiếp tục tìm kiếm được tương đối chi phí.
Trứng dragon vẫn không tồn tại chủ ý gì, cọ cọ lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc sung sướng nhét nó vào trong túi, vùng dậy ra bên ngoài.
Mấy phút sau, cậu lại vô quán coffe đi qua buổi sớm một đợt tiếp nhữa, ngôi nhà tiệm tiếp tục tỉnh táo, đang được núm một loại cá thô trêu chọc con cái mèo cam cạnh bên, tuy nhiên nhưng mà nom mặt mày mèo cam đặc biệt lạnh lẽo lùng, ko thèm phản xạ.
Tô Mộc Lạc phi vào, ngôi nhà tiệm sáng sủa bừng nhì đôi mắt, bịa đặt cá thô xuống đứng dậy: "Xin căn vặn quý khách hàng ham muốn tu gì ạ?"
"Không, ko cần thiết." Tô Mộc Lạc nhấp lên xuống đầu, thưa, "Tôi thấy ngoài tiệm đem dán thông tin ham muốn ủy quyền, lăm le cho tới dò la hiểu một ít."
Chủ tiệm nghe vậy cũng ko tuyệt vọng gì, ngược lại còn rất là kinh ngạc: "Cậu ham muốn tiêu thụ quán này á?"
Tô Mộc Lạc "Ừ" một giờ đồng hồ, ngôi nhà tiệm còn ngạc nhiên hơn: "Không cần chứ, nom cậu trẻ con thế tuy thế, thế này và lại suy nghĩ quẩn trong thâm tâm vậy?"
Tô Mộc Lạc đem tương đối nín lặng, đáp: "Trông cậu cũng khá trẻ con." Chưa kể cậu này đem trẻ con, tiếp tục một ngàn tám trăm tuổi tác rồi.
Chủ tiệm thở nhiều năm, sờ sờ đàng chân tóc tương đối thưa của tôi, nói: "Cậu không hiểu biết, tớ trên đây tiếp tục là một trong những người trải đời... Vậy là cậu thiệt sự ham muốn tiêu thụ loại quán này hả?"
Tô Mộc Lạc nom đàng chân tóc cậu tao, yên ổn bao nhiêu giây, tiếp sau đó gật gật đầu.
Chủ tiệm nói: "Vậy cậu lên đường coi với tớ trước tiếp tục."
Tiệm coffe này sẽ không rộng lớn, tuy nhiên design bố cục tổng quan tinh xảo lịch thiệp, bầu không khí thông thoáng hương thơm coffe. Tô Mộc Lạc vừa vặn theo đuổi ngôi nhà tiệm, vừa vặn nghe cậu tao giới thiệu: "Chỗ này tô điểm ko tệ cần không? Là tớ quan trọng mời mọc ngôi nhà thiết tiếp theo thực hiện đấy, cậu nom này, mặt mày này là khu vực coffe, đàng sau cửa ngõ nhỏ là gian lận nghỉ dưỡng, bên phía trong đạt thêm một phòng ngủ, là nhằm giành cho nhân viên cấp dưới ngủ... Nhưng tuy nhiên, khụ, bên trên tớ ko trả nổi chi phí bổng, vậy nên nhân viên cấp dưới tiếp tục vứt việc kể từ lâu."
Tô Mộc Lạc tò mò: "Tại sao, tiệm coffe không tìm rời khỏi chi phí à?"
Chủ tiệm nhấp lên xuống đầu: "Dạo này này dễ dàng dò la chi phí thế, tuy nhiên tầng lớp thanh niên giờ đây quí vô quán trà sữa rộng lớn, không chỉ có thế phân tử coffe ngôi nhà tớ đều là sản phẩm tuyển chọn lựa chọn kỹ lưỡng, giá tiền cao định vị cao, chúng ta cũng không thích cho tới... Lại thưa nói này ngay sát trung tâm TP. Hồ Chí Minh, giá đất nền giắt đỏ hỏn, hồi đầu tớ hứng lên mua sắm siêu thị này, giờ đây chi phí lãi chiếm được hàng tháng còn ko đầy đủ trả khoản vay mượn mua sắm siêu thị nữa."
Tô Mộc Lạc lạng lẽ, nếu như về sau không tìm được chi phí thiệt, dường như cậu lại cần buôn bán lông chim rồi... Phượng hoàng tuy nhiên chỉ hoàn toàn có thể bứt lông dò la sinh sống, suy nghĩ loại gì rồi cũng thiệt là thê thảm.
Chủ tiệm thấy cậu lạng lẽ, còn suy nghĩ cậu đang được vì thế dự vì như thế ngân sách vượt lên trên cao, bèn nói: "Tuy nhiên nếu như cậu thiệt sự ham muốn tiêu thụ siêu thị này, tớ hoàn toàn có thể rời giá chỉ bán ra cho cậu, nếu như cậu ko đầy đủ chi phí, tớ còn hoàn toàn có thể mang đến cậu vay mượn, coi như tớ góp vốn đầu tư, đến thời điểm cơ mang đến tớ tí huê hồng là được."
Cậu tao thưa kết thúc ngay tắp lự làm giá cả mang đến mướn, trái ngược thực là một trong những số lượng đặc biệt hời, ở ngay lập tức trọng tâm TP. Hồ Chí Minh tuy nhiên giá tốt vì vậy được xem là vô nằm trong khan hiếm gặp gỡ.
Tô Mộc Lạc lặng lẽ sử dụng điện thoại cảm ứng tra coi huê hồng là đồ vật gi, tiếp sau đó nói: "Nhưng vậy thì cậu trả nợ mua sắm tiệm làm sao? Nhỡ về sau tôi cũng không tìm được chi phí, không tồn tại huê hồng thì cần thực hiện sao?"
Chủ tiệm nghe vậy lại thở nhiều năm đợt tiếp nhữa, vẻ mặt mày lộ đường nét bi ai: "Có chi phí hay là không ko cần thiết, tớ chẳng qua chuyện đơn giản kỳ vọng mang trong mình 1 ai cơ nối tiếp sát cánh với siêu thị này, bởi vì nó từng là ước mơ của tớ, tuy nhiên tớ thì không hề từng nào thời hạn nữa..."
Tô Mộc Lạc thông thoáng kinh ngạc, đang được ham muốn thưa tiếng Xin lỗi, lại nghe thấy ngôi nhà tiệm chêm thêm 1 câu: "Nửa mon nữa, tớ cần quay trở lại thực hiện cho doanh nghiệp phụ thân tớ."
Tô Mộc Lạc: "..."
Chủ tiệm nói: "Mặc mặc dù tớ ko triển khai được mong ước, tuy nhiên chỉ cần phải có người thay cho tớ triển khai, vậy thì ước mơ cũng sẽ không còn tan biến----- vậy là, liệu cậu đem chấp thuận trở nên người thay cho tớ triển khai ước mơ không?"
"... bằng phẳng lòng thì đem chấp thuận," Tô Mộc Lạc thưa, "Nhưng tôi cần thiết chút thời hạn." Thuê lại hẳn sẽ rất cần ký thích hợp đồng, ký thích hợp đồng thì cần đem thẻ căn cước, đơn giản cậu còn ko thực hiện được.
Chủ tiệm nghe vậy, tương đối rầu rĩ tuy nhiên nói: "Vậy tốt nhất có thể là chớ vượt lên trên vượt nửa mon, phụ thân tớ rời khỏi mệnh lệnh chỉ được nửa mon, thời hạn vừa vặn điểm, tớ có khả năng sẽ bị ổng gô cổ xách về."
Tô Mộc Lạc cũng ko biết ngay sát ấy thời hạn đem đầy đủ hay là không, suy tư bao nhiêu giây, vẫn đồng ý: "Được, tôi tiếp tục liên hệ với cậu trong tầm nửa mon."
Lúc này ngôi nhà tiệm mới mẻ yên ổn tâm gật đầu, tiếp sau đó lấy điện thoại cảm ứng rời khỏi nói: "Vậy trao thay đổi cách thức tương tác nhỉ---- à cần rồi, cậu đem nhằm ý nhập quán đạt thêm một con cái mèo không?"
Tô Mộc Lạc: "Gì cơ?"
Chủ tiệm liếc thanh lịch con cái mèo cam cạnh quầy, đem chút bối rối: "Phụ huynh ngôi nhà tớ ghét bỏ nhất là mèo, lượt này quay trở lại chắc hẳn rằng tớ ko nuôi được, chỉ hoàn toàn có thể nhằm Thiên Tuế ở lại trên đây... Nhưng tuy nhiên Thiên Tuế đặc biệt biết điều, ko làm phiền cậu cũng sẽ không còn chạy linh tinh ma, là vật cát tường như ý nhập quán đấy, ngày ấy khách hàng cho tới trên đây thường rất quí nó, nếu như cậu lưu giữ nó, chắc chắn việc thực hiện ăn tiếp tục càng ngày càng khởi sắc!"
Cậu tao thưa kết thúc nom Tô Mộc Lạc chan chứa khẩn thiết, điệu cỗ khẩn khoản ko thôi. Tô Mộc Lạc ghé đôi mắt nom con cái mèo cam mang tên Thiên Tuế, chỉ thấy con cái mèo lạnh lùng nom phố phía bên ngoài, nhượng bộ như trọn vẹn ko nghe thấy cuộc hội thoại thân thiết nhì người.
"Thế tuy nhiên, cậu ko hoảng hồn nó buồn à?" Tô Mộc Lạc thưa, "Mèo đặc biệt đem tâm linh, có lẽ rằng nó sẽ bị đoán được cậu ham muốn vứt này lại."

Xem thêm: cường y đại chiến

Bạn đang xem: trứng rồng nuôi nghìn năm cuối cùng cũng nở

Chủ tiệm nghe kết thúc thông thoáng sửng bức, nom con cái mèo ngôi nhà bản thân theo đuổi hành động tự nhiên, cũng đúng vào lúc này con cái mèo xoay đầu lại, một người một mèo đương đầu cùng nhau, đặc biệt thời gian nhanh, ngôi nhà tiệm tiếp tục cúi đầu.
"... Đây cũng chính là chuyện cùng bất đắc dĩ," cậu tao rơi rụng đuối, "Tớ ko cần một người thân đảm bảo chất lượng, trong cả phiên bản thân thiết còn ko nuôi nổi, chỉ hoàn toàn có thể phụ thuộc vào cha mẹ... Nếu một ngày tớ hoàn toàn có thể tự động bản thân dò la chi phí, hoàn toàn có thể dọn ra bên ngoài sinh sinh sống, thì chắc chắn tiếp tục đón nó trở về!"
Tô Mộc Lạc nghe cho tới đó cũng ko thưa gì hơn nữa, đấy là ra quyết định của đối phương, cậu ko thể nhúng tay nhập, sau nằm trong gật đầu: "Được rồi, nếu như tôi hoàn toàn có thể tiêu thụ cửa ngõ tiệm này, tôi sẽ lưu lại này lại."
Hai người hứa hẹn nhau nửa mon sau liên hệ, tiếp sau đó Tô Mộc Lạc kể từ giã ngôi nhà tiệm về lại quê hương, hé một cái quấn nhỏ bịa đặt nhập chống bản thân.
Mé nhập quấn nhỏ là bao nhiêu cọng lông chim white color khôn cùng xinh rất đẹp, là lông vũ rụng xuống nhiều năm vừa qua của cậu, lông phụng hoàng rất khó rụng, vậy nên một ngàn tám trăm năm cậu cũng chỉ rớt phụ thân mươi cọng, đều được tụ lại giữ gìn.
Tô Mộc Lạc đo lường và tính toán, lão thỏ yêu thương thưa một cọng lông vũ của cậu trị giá chỉ bao nhiêu triệu, vì vậy thiệt rời khỏi phụ thân mươi cái đầy đủ mang đến cậu sinh sống ở trở thành thị loại người một thời hạn khá dài----- chẳng qua chuyện buôn bán lông là lựa lựa chọn tầm thường nhất, nếu như cậu hé tiệm coffe không tìm được chi phí, thì nằm trong lắm là tiêu xài nốt số chi phí sót lại, tiếp sau đó dẫn trứng dragon quay trở lại nhập núi, cũng coi như tiếp tục thưởng thức qua chuyện cuộc sống thường ngày điểm này.
Nghĩ sắp tới, Tô Mộc Lạc lặng lẽ yên ủi chủ yếu bản thân, chuyện chi phí nống trong thời điểm tạm thời ko tính thêm thắt được, yếu tố cần thiết nhất giờ đây là thẻ căn cước. Nghe thưa nếu như yêu thương tai ác ham muốn mang trong mình 1 thân thiết phận phù hợp ở nhân gian lận thì cần cho tới ĐK bên trên một điểm đặc trưng gọi là Cục dị nhân, cậu chưa chắc chắn đàng xá thế này, cần thiết tra demo tiếp tục.
Tô Mộc Lạc lấy điện thoại cảm ứng, gõ một địa điểm trang web quan trọng, địa điểm này cũng chính là lão thỏ yêu thương mang đến cậu, bảo rằng này là diễn đàn được quan trọng xây đắp mang đến yêu thương tai ác... Chẳng rơi rụng bao lâu, cậu tiếp tục tra được địa điểm của Cục dị nhân.
Chẳng qua chuyện địa điểm này cơ hội ngôi nhà cậu tương đối xa xôi, thời điểm hôm nay cậu tiếp tục ra bên ngoài nhì chuyến, không thích lên đường tiếp lắm, ngay tắp lự sẵn sàng lên đường ngủ, ngày mai ĐK sau vậy.
Buổi tối, Tô Mộc Lạc ôm ăn mặc quần áo ngủ mới mẻ và một trái ngược trứng dragon, phi vào chống tắm.
Phòng tắm của loại người cũng khá mới mẻ mẻ với cậu, tuy nhiên trước này đã sử dụng điện thoại cảm ứng tra demo, biết nên sử dụng rời khỏi sao, tuy nhiên cậu vẫn ko thân quen lắm với thứ đồ dùng gọi là vòi vĩnh hoa sen, mặc dù gì trước cơ ở nhập núi, cậu ham muốn rửa sạch lông chim thì tiếp tục lên suối nước rét ngâm mình trong nước.
Chắc hẳn điểm này không tồn tại suối nước rét, tuy nhiên mang trong mình 1 cái phòng tắm mới mẻ tinh ma, nghe gia chủ kể là vì người mướn trước trả thêm thắt chi phí xây nhập, tuy nhiên vừa vặn mới mẻ chuẩn bị kết thúc thì ngôi nhà người mướn cơ gặp gỡ chuyện, chỉ đành cần trả ngôi nhà, còn còn chưa kịp sử dụng phòng tắm mới mẻ.
Rào rào.
Bồn tắm sụp đổ chan chứa nước rét, sức nóng phỏng không hề nhỏ, tương đối rét một ít, tuy nhiên đặc biệt dễ chịu và thoải mái, Tô Mộc Lạc trầm bản thân nhập làn nước, tóc đen thui mềm mịn và mượt mà dán lên domain authority dẻ Trắng ngần, khẽ híp đôi mắt, thở nhiều năm sung sướng.
Trứng dragon vốn liếng đang khiến tổ nhập đụn ăn mặc quần áo cạnh bên phòng tắm, phân phát hiện tại ko cọ cho tới phụng hoàng ngôi nhà bản thân, ngay tắp lự chậm trễ rãi quặt nhập phòng tắm, "ùm" một giờ đồng hồ, lớp bọt do nước tạo ra lí tí văng lên.
Tô Mộc Lạc cười cợt rộ lên, nhẹ dịu ấn trứng dragon một chiếc, nó ùng ục chìm xuống, qua chuyện bao nhiêu giây, lại ùng ục nổi lên, bơi lội cùn tà xung quanh người Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc nom nó, bao nhiêu giây sau chợt lưu giữ rời khỏi điều gì, nói: "Hẳn là ngươi ko bắt gặp tao chứ nhỉ?"----- Suối nước rét vị trí cậu trước cơ tụ tập dượt linh khí khu đất trời, nước suối đem màu sắc mịt quáng gà xanh rì, tuy nhiên nước điểm này đơn giản nước thông thường, xanh ngắt thấy lòng, người dìm bên phía trong, loại gì rồi cũng bắt gặp rõ nét.
Động tác xoay xung quanh của trứng dragon tương đối khựng lại một ít.
Tô Mộc Lạc ngay thức thì cảnh giác: "Có cần ngươi đang được nom trộm tao không?"
Trứng dragon cứng đờ bên trên vị trí, bao nhiêu giây sau ùng ục trầm xuống.
Tô Mộc Lạc: "Quả nhiên là nom trộm ta!"
Cậu túm trứng dragon nhét nhập bên phía trong đụn ăn mặc quần áo cạnh bên, còn sử dụng ăn mặc quần áo quấn nó kín mít, ko mang đến nó lòi ra tí này.
Trứng dragon bị quấn rét tấm tức ức, một lúc sau, nỗ lực chồi lên một quãng.
Rồi lại bị Tô Mộc Lạc quấn trở về: "Không được nom lén!"
Quả nhiên ko cần con cái dragon đứng đắn, còn ko phá huỷ vỏ tiếp tục ham muốn nom trộm người tao tắm!
Có khả năng phá huỷ vỏ trước xem!
Tô Mộc Lạc suy nghĩ sắp tới, gõ đỉnh đầu trứng dragon một chiếc, nói: "Nếu ngươi còn ko chịu đựng phá huỷ vỏ, tao tiếp tục đi tìm kiếm người không giống thực hiện bạn đời tri kỷ, ko cần thiết ngươi nữa!"
Trứng rồng: "???"
Tô Mộc Lạc: "Ai bảo từng nào năm vì vậy rồi tuy nhiên ngươi vẫn đơn giản viên trứng, bé xíu tẹo thì thôi lên đường, trên đây lại còn chẳng không giống gì trứng vịt, nhỡ đâu phá huỷ vỏ kết thúc đó là con cái vịt tinh ma, lại còn xấu xí hoắc thì sao."----- đương nhiên, cũng đơn giản tiếng thưa ngoài mồm, trêu ngươi trái ngược trứng hư hỏng hư của cậu một ít tuy nhiên thôi.
Trứng rồng: "???!"
Quả nhiên trứng dragon bị tức cho tới nghiêng người, cuồng nộ quặt lộn nhập đụn ăn mặc quần áo, thậm chí là còn nhảy tanh tưởi tách bên trên vị trí.
Cặp đôi mắt Tô Mộc Lạc ánh lên nụ cười cợt, tỏ vẻ mặc dù gì ngươi cũng chẳng làm những gì được tao, nối tiếp nói: "Giận cũng có hại, đem khả năng phá huỷ vỏ trước coi."
Sau cơ khoác kệ trứng dragon rối loạn rời khỏi sao, thay cho ăn mặc quần áo kết thúc, ôm nó ra bên ngoài.
Giường ngủ êm ả, ga chóng chăn nệm đều được thay cho mới mẻ. Tô Mộc Lạc sử dụng ăn mặc quần áo vun trở thành loại ổ nhỏ, bịa đặt trứng dragon ngay lập tức cộc mặt mày trong---- hứng mang đến nệm chóng bằng vận, nó ko cẩn trọng quặt ngoài chóng, rắc loại vỡ rơi rụng.
Đại loại là trứng dragon còn đang được chịu đựng công kích, ngây người ko động đậy, Tô Mộc Lạc ở xuống chóng, sờ vỏ trứng bóng nhoáng của chính nó một chiếc, giương khóe mồm tuy nhiên nói: "Ngày mai lưu giữ phá huỷ vỏ nha."
Tiếp cơ tắt đèn, nhắm đôi mắt.
Mặc mặc dù là lần thứ nhất ngủ ở TP. Hồ Chí Minh thế giới, tuy nhiên bởi vì đem chăn rét nệm êm ắng, phía trên tự do thoải mái, tuy nhiên Tô Mộc Lạc ngủ vô nằm trong dễ chịu và thoải mái, không tồn tại gì lạ lẫm như nhập tưởng tượng.
Chỉ là cậu thực hiện một niềm mơ ước, nhập mơ đem người nam nhi áo đen thui ko họp mặt khi nào kể từ sương quáng gà đằng xa xôi tiến bộ lại, lạng lẽ ngồi mặt mày người cậu.
Tô Mộc Lạc xoay đầu nom đối phương, cậu biết đấy là nằm mê, bởi vì cậu ko thấy rõ ràng mặt mày người nam nhi, chỉ hoàn toàn có thể bắt gặp cặp con cái ngươi vàng sẫm, như vực sâu sắc ko lòng, tối tăm thăm hỏi thẳm.
Tô Mộc Lạc ko lưu giữ tôi đã gặp gỡ người này ở đâu, tuy nhiên cậu lại đặc biệt quí tương đối thở của những người này, đặc biệt không xa lạ, như thể xúc tiếp thường ngày.

Thế giới nhập nằm mê an tĩnh, người nam nhi nom Tô Mộc Lạc ko thưa một tiếng, Tô Mộc Lạc suy nghĩ suy nghĩ, hé tiếng đánh tan sự lạng lẽ này: "Ngươi là ai?"
Người nam nhi ko vấn đáp.
Tô Mộc Lạc lại nói: "Ngươi nhập cơn mơ của tao thực hiện gì?"
Lần này người nam nhi lên giờ đồng hồ, tiếng nói trầm trầm êm ắng tai, tuy nhiên ko rõ ràng vì như thế sao, tiếng nói lại đem vẻ u oán thù khó khăn hiểu: "Người tao quí ko cần thiết tao nữa."
Tô Mộc Lạc: "..."
Không biết vì sao cậu tự nhiên đem chút chột dạ, khẽ hắng giọng một chiếc, nói: "Vậy sao, thiệt đem lỗi, tao tránh việc căn vặn vậy."
Người nam nhi tiếp tục: "Người ấy chê tao xấu xí, ham muốn vứt trốn với thương hiệu nam nhi không giống."
Tô Mộc Lạc: "Ồ... Vậy thì thiệt đáng thương, hãy nén bi thương, rồi từng chuyện tiếp tục qua chuyện thôi."
Người đàn ông: "..."
Hắn ko thưa nữa, tuy nhiên con cái ngươi vàng sẫm lặng yên ổn ko biểu lộ điều gì, tuy nhiên cứ nom Tô Mộc Lạc ko chớp đôi mắt vì vậy, lại choàng lên vẻ gì cơ đặc biệt tấm tức.
"..." Tô Mộc Lạc bị hắn nom chằm chằm cho tới phỏng xúc cảm bản thân như 1 y tệ bạc tình, lạng lẽ bao nhiêu giây, chớp đôi mắt một cái: "Hay là ngươi kể chuyện của những ngươi, tao canh ty ngươi suy nghĩ cách?"
Người nam nhi nói: "Không cần thiết, tao tiếp tục suy nghĩ rời khỏi cơ hội."
Tô Mộc Lạc suy nghĩ bụng vậy ngươi dò la tao làm những gì, bề ngoài vẫn mỉm cười cợt nói: "Vậy sao, vậy thì thiệt đảm bảo chất lượng vượt lên trên, chúc ngươi thành công xuất sắc."
Cậu vốn liếng ham muốn kết giục chủ đề bên trên trên đây, nào ngờ người nam nhi rõ nét ko sướng, nối tiếp nói: "Ngươi không thích biết phương án này là gì sao?"
Tô Mộc Lạc "à" một giờ đồng hồ, khôn cùng kiên trì tuy nhiên nói: "Là gì vậy?"
Người nam nhi lại nom chằm chằm Tô Mộc Lạc một hồi, kể từ tốn nói: "Biện pháp đó là..."
-------- Sau cơ hắn chợt sáp lại ngay sát, thơm tho má Tô Mộc Lạc một chiếc.
Tô Mộc Lạc: "?"
Giây phút cơ phụng hoàng suýt thì xù không còn cả lông, ai biết người nam nhi thơm tho kết thúc tiếp tục bặt tăm bên trên vị trí, vứt chạy đặc biệt nhanh----- đồng thời cơ, cơn mơ kết giục.
"..."
Buổi sáng sủa buồng nghỉ đặc biệt an tĩnh, sắc trời mung lung ngấm qua chuyện rèm hành lang cửa số, Tô Mộc Lạc ngồi dậy ko thưa một tiếng, cúi đầu liếc nom trứng dragon mặt mày gối.
Trứng dragon lạng lẽ nằm trong ổ ăn mặc quần áo, tựa như còn ko tỉnh táo, nom vừa vặn dễ thương vừa vặn không có tội.
Tô Mộc Lạc gõ gõ trứng dragon, hỏi: "Dậy rồi chứ?"
Trứng dragon rất là bám người quặt nhập lòng bàn tay cậu cọ một chiếc.
Tô Mộc Lạc sử dụng chăn che trứng dragon, ko mang đến nó nom lén, phiên bản thân thiết thay cho ăn mặc quần áo kết thúc, xuống chóng, ôm trứng dragon nhập chống phòng bếp.
Trứng dragon ngoan ngoãn ngoãn thực hiện tổ trong thâm tâm bàn tay phụng hoàng, nom cậu đun một bình nước, nhảy phòng bếp, sụp đổ nước rét vào trong nồi, đợi bao nhiêu giây, nước vào trong nồi sôi lên sùng sục.
Trứng rồng: "?"
Nó nom chằm chằm nồi nước sôi bốc tương đối ngun ngút, lòng chợt sinh rời khỏi xúc cảm không an tâm.
Cũng ngay lập tức bên trên thời điểm hiện tại, Tô Mộc Lạc chỉ cái nồi đang được sôi, mặt mày ko thay đổi sắc thưa với nó: "Thấy cái nồi này chứ?"
Trứng rồng: "..."
Một giây sau, nó đã biết thành ném vào trong nồi, "ùm" một giờ đồng hồ.